XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_6

Chương 11: Thật hấp dẫn đàn ông

Lâm Hi Hi bị hắn chặn trước, ngay cả thang máy đều không ra được.

Bây giờ những cô gái khẩn trương đỏ mặt thực sự không nhiều lắm. Hắn vươn tay, cười tủm tỉm: “Tôi là Nguyễn Húc, trợ thủ của Dịch Dương, là bạn đồng nghiệp của cô.”

Lâm Hi Hi cũng vươn tay. “Tôi là Lâm Hi Hi.”

Nguyễn Húc thần bí cười cười: “Tôi biết.”

Ngay lúc Lâm Hi Hi có chỗ hơi nghi ngờ, Tần Dịch Dương đã bước ra cửa thang máy, không để ý đến họ hàn huyên, đến bàn trợ lý, nhàn nhạt phân phó vài câu, viên trợ lý cung kính gật đầu.

Chỉ trong chốc lát, một cô gái mặc váy hồng bó sát người đi tới.

“Cô là Lâm Hi Hi?” móng tay của cô cũng màu hồng, cô đang cầm sẵn tài liệu, chớp mắt hỏi.

“Vâng.” Lâm Hi Hi gật đầu.

“Lúc trước cô ứng tuyển chức vụ là trợ lý của chủ tịch, hiện tại điều cô về tổ bí thư làm thư kí chủ tịch, chuyện này cô biết không?”

Lâm Hi Hi hơi kinh ngạc, nghiêng mặt, vừa vặn thấy Tần Dịch Dương một tay đóng cửa văn phòng.

Tim nàng đập có chút rối loạn, lắc đầu: “Tôi không biết.”

Cô gái cười cười, đôi mắt rất sáng: “Tôi đoán cô cũng không biết, cô sao lại đến muộn thế? Thậm chí, cô cái cũng không mang theo gì cả, cho rằng ở đây là chỗ để đi du lịch sao? Qua đây, chỗ này là vị trí của cô?”

Lời này làm Lâm Hi Hi nghẹn không biết phải trả lời thế nào, mặt nàng ửng đỏ, theo sát sau cô gái,suy tư chỉ trong chốc lát, thấy là không nên giải thích, trong công việc, họ chỉ nhìn vào biểu hiện của nàng, không muốn nghe lý do của nàng.

Cô gái nói một loạt về công việc, cuối cùng mới nói: “Tôi là Nguyên Đồng, cô cứ gọi tôi là chị Đồng.”

Lâm Hi Hi vâng lời đáp lại: “Chị Đồng.”

Nguyên Đồng nhìn nàng hai giây, cười cười, móng tay màu hồng gõ vào mặt bàn, xa xăm nói: “Cô cùng chủ tịch có quan hệ gì?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, thật lâu mới hiểu người cô ta muốn nói đến là chủ tịch Tần Dịch Dương, trong giấy lát nàng thoáng chút trầm tư.

“Em..” nàng đột nhiên không biết nên giải thích thế nào.

Quan hệ gì? Chẳng qua chỉ là quen biết mà thôi.

“Rất khó nói có phải không? Là nhân tình, vợ bé? Hồng nhan tri kỷ? Hay là đàn em mà giám đốc một thời hứng khởi đùa giỡn? Tôi đã xem lý lịch sơ lược của cô, cô tốt nghiệp cũng chưa được hai năm mà.” Nguyên Đồng thẳng thắn nói.

Nhưng những lời này lại khuấy động Lâm Hi Hi, nàng cúi đầu xuống, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

“Đều không phải..” Lâm Hi Hi ngước mắt, ánh mắt lộ ra một tia yếu đuối khó nén, nhẹ nhàng nói, “Chị Đồng, tất cả đều không đúng.”

Nguyên Đồng suy tư, không nói ra tiếng.

Chí ít làm việc tại Bác Viễn nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy chủ tịch tự mình đưa một người con gái nào đến công ty, thậm chí vừa tới liền phân công cho nàng làm thư kí. Kỳ thực chuyện xảy ra vào ngày Lâm Hi Hi phỏng vấn, đã sớm là chuyện nóng hổi tại công ty_____ lại thấy chủ tịch chủ động xuất hiện tại hiện trường thông báo việc tuyển dụng của công ty. Nếu những việc này đều phải do hắn tự làm thì nhân viên tại bộ phận nhân sự dùng để làm gì?

Nhìn qua bình hoa ly nơi bệ cửa sổ, Nguyên Đồng đưa ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua toàn cảnh bên trong phòng làm việc của chủ tịch, nói với Lâm Hi Hi: “Anh ấy rất có mị lực phải không? Tôi vẫn nghĩ được đứng bên cạnh anh ấy là chuyện rất hãnh diện, có thể được ưu ái anh ấy, là ước mơ của không ít người…. Cô ngẫm lại xem, một người đối với các cô gái khác đều lãnh đạm như băng, hết lần này đến lần khác người đàn ông đó đối với cô lại có tình, có ý, điều đó không phải rất thích thú sao?”

Lâm Hi Hi nghe xong mấy câu đó mặt đỏ tới mang tai.

Kỳ thực lời Nguyên Đồng nói cũng không có gì rõ ràng, chỉ là đối với cái loại quý mến này, Lâm Hi Hi khó có thể hiểu được, nàng trước đây bên cạnh Nhạc Phong đều tương đối bị động, mỗi ngày đều hưởng thụ sự yêu thương và quan tâm của hắn, mà đối với Tần Dịch Dương, nàng tạm thời chỉ có thể có cảm giác kính nể.

Hắn nhẹ nhàng nói một câu, chính là do bị khí lực của hắn vây quanh, không tự chủ được mà kính nể nghe theo.

Chương 12. Chị rất thích chủ tịch.

Nguyên Đồng nhìn nàng lắc đầu, tự giễu cười cười: “Tôi nói với cô những điều này làm gì nhỉ?”

Lâm Hi Hi ôm tập tài liệu đưa cho cô, tỏ vẻ không quan tâm, nói nhỏ nhẹ: “Chị Đồng, em về chỗ ngồi trước.”

Nguyên Đồng gật đầu, nhìn Lâm Hi Hi xoay người đi về chỗ ngồi, nhàn nhạt thêm một câu: “Ở chỗ này nên biết điều một tí, người ở tổ bí thư rất thân mật, thế nhưng không nên chạm vào kiêng kỵ của các cô ấy, bằng không cô sẽ biết bị họ ghen ghét sẽ đáng sợ đến nhường nào.”

Lâm Hi Hi nghe xong, chợt lạnh cả người.

Nàng quay đầu lại, thấy Nguyên Đồng đã bỏ đi, một thân ảnh màu hồng đập vào mắt khiến người khác khó chịu.

Lúc mới đi làm, những thứ mình cần học lúc nào cũng rất nhiều. Trời đã tối từ lâu mà Lâm Hi Hi vẫn ngồi bất động, lòng nặng trĩu. Khi đèn trên lầu đã tắt hết, nàng bất giác đứng dậy, lấy tài liệu mới nhận ra mọi người đã về hết.

Tầng trệt vắng vẻ, chỉ còn mỗi mình nàng.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

“Alô?”

“Hi Hi, sao giờ này cậu vẫn chưa chịu về hả?” tiếng của Tống Viện Y truyền đến.

Lâm Hi Hi khép tài liệu lại: “Mình sẽ về ngay đây.”

“Vậy được rồi, mình chờ cậu về cùng ăn cơm.”

Lâm Hi Hi mỉm cười, lên tiếng.

Nàng đứng dậy tắt đèn, đóng hết các phòng, lại phát hiện phòng chủ tịch vẫn còn sáng đèn.

Nàng nghi hoặc một chút, đi qua, nhẹ nhàng mở cửa.

Nàng nghĩ bên trong chắc chẳng còn ai, có lẽ là do quên tắt đèn mà thôi, bèn nhẹ nhàng giật cánh cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi run rẩy!

_____ Đó là Nguyên Đồng. Cô ta đang dựa nửa thân người vào bàn làm việc của Tần Dịch Dương, cánh tay nhỏ nhắn cầm ly cà phê của hắn, nhẹ nhàng nhìn vào bên trong, thậm chí còn dùng lưỡi chậm rãi đảo qua mép ly, dáng vẻ mê ly mà mê người.

Toàn thân Lâm Hi Hi toát mồ hôi lạnh, định lùi về phía sau, lại đụng phải tấm ngăn hai bên .

Bên trong Nguyên Đồng vừa ngước lên, cũng thấy được cửa phòng hơi mở.

Lâm Hi Hi rõ ràng biết Nguyên Đồng nghe được động tĩnh bên ngoài, hiện tại tầng trệt không có ai, nàng cũng không thể trốn đi đâu được, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng thẳng, kiềm chế sự sợ hãi, nghe tiếng giày cao gót từ bên trong truyền đến, càng ngày càng gần cho đến khi Nguyên Đồng mở cửa phòng làm việc, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía nàng.

“Cô đã thấy gì?” Nguyên Đồng lạnh giọng hỏi.

Lâm Hi Hi lắc đầu.

“Nói!” Nguyên Đồng lớn tiếng quát.

Lâm Hi Hi không có cách gì để lảng tránh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tấm ngăn, cũng không còn căng thẳng như trước, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Chị Đồng, chị rất thích chủ tịch.”

Mắt Nguyên Đồng chậm rãi trở nên sắc lạnh, quấn một lọn tóc vào tay, hướng về phía nàng cười cười: “Không cần cô xen vào.”

Lâm Hi Hi không nghĩ tới cô gái Nguyên Đồng này, bí mật bị bại lộ cũng không hề lộ ra chút dáng vẻ căng thẳng nào. Lâm Hi Hi thở dài một tiếng, đưa tay tắt ngọn đèn cuối cùng. “Chị Đồng, em về đây.”

“Cô rất thông minh….” Nguyên Đồng từ chỗ sáng đi tới chỗ tối, nhìn nàng, “Tôi yêu Dịch Dương rất nhiều, tôi tự mình biết là tốt rồi. Cô có biết cũng không thể nói ra, hôm nay tôi có nói với cô vài câu, cô không nên vọng tưởng gì với Dịch Dương, bằng không, tôi sẽ cho cô biết thế nào là tàn nhẫn.”

Lâm Hi Hi nhìn cô ta, nghĩ, người con gái này đúng là có chút điên cuồng.

Thế giới này chung quy cũng là yêu say đắm sẽ trở lên điên cuồng, quấn quýt si mê, thế nhưng hồi tưởng lại chuyện của chính bản thân mình, nhớ lại cảnh Nhạc Phong cùng Kiều Nhan hoan ái mãnh liệt tại chính phòng làm việc, khóe mắt Lâm Hi Hi hơi ươn ướt, cũng không vì thương tâm mà đau khổ.

“Chị Đồng, chị yên tâm…. Em tạm thời không còn tin tưởng vào đàn ông nữa.” Nàng nhẹ giọng nói một câu, xoay người bỏ đi.

Chương 13: Cuộc viếng thăm bất ngờ của Nhạc Phong

Lâm Hi Hi cuốc bộ về nhà.

Bác Viễn cách chỗ nàng ở trọ không xa, nàng vừa đi vừa thả lỏng thân người. Ngọn gió đêm miên man thổi qua làm vơi đi phần nào suy tư trong lòng nàng. Điện thoại lại rung lên lần nữa. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua số điện thoại lạ rồi uể oải nhấc máy.

“A lô, tôi là Lâm Hi Hi.”

Im lặng kéo dài. Chợt có tiếng động cơ ô tô, liền sau đó là tiếng nói hờ hững của Tần Dịch Dương: “Đây là số điện thoại của tôi, cô hãy nhớ lấy.”

Hơi thở của Lâm Hi Hi cứng đờ, đột nhiên trở lên căng thẳng.

Nàng dừng bước, thân thể mảnh mai không tự chủ được đứng thẳng người, ngừng thở, nhẹ nhàng “Dạ.” một tiếng.

Giá mà nàng còn đủ tỉnh táo, nàng có thể sẽ nhận ra được nhịp trống ngực loạn nhịp của mình.

“Cô hãy nhanh mà thích nghi, còn có rất nhiều việc chờ cô xử lí đấy.” Tần Dịch Dương hờ hững dặn dò.

Lâm Hi Hi nhẹ giọng đáp lời. Khi hắn sắp ngắt cuộc gọi thì nàng liền gọi hắn: “Tần tiên sinh…”

Ngón tay thon dài đưa lên mân mê điện thoại của nàng chợt dừng lại.

Tần Dịch Dương im lặng chờ đợi câu nói đang bỏ lửng của nàng.

Trong làn gió đêm ấm áp, nàng chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, lòng lại trào dâng niềm đau đớn chua xót, nhẹ giọng thành khẩn nói: “Cám ơn ngài.”

Bất kể thế nào, vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng đã may mắn gặp được một người đàn ông thiên thần.

Tần Dịch Dương thở nhẹ một cái rồi ngắt máy.

Bàn tay Lâm Hi Hi đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng giơ điện thoại lên cao, nhìn vào dãy số trước mặt rồi thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là nàng cũng đã nói ra được những lời đó, chí ít thì hắn cũng có thể cảm nhận được sự thành tâm của nàng.

Nàng lại dượm nhanh bước chân về phía nhà trọ.

—————————–

Nàng vừa mở cửa đã thấy Tống Viện Y nở nụ cười nham nhở.

“Cậu đã về rồi…”

Lâm Hi Hi liền giật mình. Nàng khẽ đóng cửa rồi nhẹ nhàng “Ừ.” một tiếng.

“Cậu ăn tối rồi chứ? Thực sự xin lỗi, dù sao cũng là ở chung với nhau, lần sau mình sẽ chú ý.” Lâm Hi Hi vội mở lời xin lỗi.

Tống Viện Y cười rộ lên, đong đưa cánh tay của nàng: “Không sao cả, không sao cả, một bữa cơm không có gì lớn! Hi Hi à, chỉ cần cậu thành thật trả lời mình là được rồi. Tối qua cậu đã đi đâu? Đây là lần thứ hai cậu không về nhà ngủ nha. Lại còn không chịu thừa nhận đã cùng Nhạc Phong làm “chuyện ấy” rồi . Cậu chả thành thật chút nào cả. Nói mau, nói mau, nhanh thừa nhận đi chứ?”

Tống Viện Y cứ mập mờ trêu chọc làm cho nàng không khỏi bứt rứt.

Đôi lông mi dài khẽ động. Nàng tháo giày cao gót đặt trở lại vào tủ giày, nhẹ nhàng mở miệng: “Bọn mình chia tay rồi.”

Tống Viện Y ré cười chói tai rồi lại ngây ngẩn cả người.

“Sao…đã chia tay rồi?”

Lâm Hi Hi gật gật đầu, nhẹ nhàng cắn môi: “Mình và Nhạc Phong đã chia tay rồi, Viện Y à, từ nay về sau cậu đừng nhắc đến anh ta nữa, có được không?”

Nàng vừa nói vừa đi vào phòng khách. Tống Viện Y đứng ngẩn một lát rồi đi theo nàng, dè dặt thỏi: “Vì sao lại thế? Các cậu không phải là rất mực yêu thương nhau sao? Hi Hi…hai người…”

Chẳng lẽ là cãi nhau? Tống Viện Y nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên nhân.

Cô còn chưa kịp hỏi xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tống Viện Y còn đang đứng sững tại chỗ thì Lâm Hi Hi đã vội đứng dậy, thân hình tuyệt mỹ trong bộ váy dài sắc trắng đẹp đến mê người. Nàng nhẹ nhàng cười thoáng một cái: “Để mình mở cửa.”

“Ấy, để mình mở, mình mở cho…” Tống Viện Y rõ ràng thấy nàng thất tình đau khổ cùng cực mà sao vẻ mặt lại tươi cười như thế được chứ? Cô vội đẩy Hi Hi ngồi xuống sofa rồi thở dài một tiếng, chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Tống Viện Y vội tròn xoe đôi mắt.

Cô nói không thành câu, nhìn người đối diện, mặt đỏ ửng, trống ngực đập thình thịch, khó nhọc thốt ra mấy chữ: “A…Nhạc…Nhạc Phong…”

Lâm Hi Hi chợt thấy toàn thân mình chấn động!

Hàng lông mi dài đột nhiên mở ra, đôi mắt trở nên trong suốt, đồng tử bắt đầu run rẩy.

Người ngoài cửa vẻ mặt bình thản, trên trán lộ rõ nét kiên định. Nhạc Phong nhìn Tống Viện Y nhẹ nhàng cười, tay nhẹ mở cửa, mạnh mẽ đi tới, nhẹ nhàng nói: “Viện Y, đã lâu không gặp…”

Chương 14: So với kĩ nữ còn đê tiện hơn nhiều

“Nhạc Phong, đã lâu không gặp…” Tống Viện Y dựa người vào cửa, chợt có cảm giác bất lực, nhỏ giọng thì thào trả lời.

Mỗi lần nhìn thấy Nhạc Phong, trong lòng cô luôn dấy lên cảm giác đau xót hòa cùng chút ấm áp. Tuy rằng mới nghe Hi Hi khẳng định bọn họ chia tay rồi, nhưng cô vẫn chắc chẳn bọn họ chỉ là cãi nhau như mọi lần thế thôi thế nên cô cũng không có lí do gì lại không cho Nhạc Phong vào nhà.

“Hi Hi đâu?” hai tay Nhạc Phong đút trong túi quần, ôn nhu cười, nhẹ nhàng hỏi.

Tống Viện Y ngẩn người nhìn, tay chỉ về hướng ghế sofa.

Trên chiếc ghế sofa màu nâu nhạt, sắc mặt của nàng khẽ biến thành tái nhợt, theo bản năng nàng vội cuộn mình phòng vệ.

Nhạc Phong lướt mắt khắp người nàng, mải mê không dứt ra được.

“Viện Y…Tôi cùng Hi Hi có chuyện riêng cần nói với nhau, cô ra ngoài đi dạo một lát được không?” Nhạc Phong chậm rãi nói từng chữ, ngước ánh mắt chờ đợi về phía cô.

Tống Viện Y chợt hiểu ý, liên tục gật đầu: “Được được.”

Cô hiểu rõ hai người bọn họ đang có chiến tranh lạnh, đương nhiên là phải tốn chút thời gian để giải quyết. Cô vội bước đi, nhỏ giọng nói: “Nhạc Phong, anh đừng có to tiếng quá, tâm trạng của Hi Hi hiện tại không được tốt cho lắm…”

Nhạc Phong cười, không nói lời nào.

“Viện Y…” Lâm Hi Hi chợt thấy căng thẳng, ánh mắt hốt hoảng nhìn theo Viện Y.

Tống Viện Y cười cười, trấn an nàng. Cô cầm ví lên, bước ra ngoài. “Không có việc gì đâu, hai người cứ thong thả trò chuyện…”

Khoảng không gian chợt trở nên ngột ngạt, im ắng. Lâm Hi Hi cảm giác mình sắp nghẹt thở. Nàng đứng dậy, không muốn nhìn thấy hắn. Nàng cũng muốn ra ngoài. Nhạc Phong cười tủm tỉm, trong nháy mắt ôm chặt eo nàng, quyết không nới lỏng vòng tay làm nàng trào dâng lên cơn đau.

“Hi Hi…Hi Hi, em định chạy đi đâu? Hả?” Nhạc Phong vẫn ôm chặt nàng, cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vội trấn an nàng.

Đột nhiên bị hắn ôm lấy, còn bị ghìm chặt lại. Nàng cảm giác được bàn tay của hắn đang vuốt ve tóc nàng. Lâm Hi Hi sợ hãi, run rẩy ngước mắt nhìn hắn: “Chúng ta đã chia tay rồi, Nhạc Phong, anh còn đến đây làm gì?”

Nghe thấy hai chữ “Chia tay.”, Nhạc Phong cười rộ lên làm người nàng chợt cứng lại.

“Chia tay? Hi Hi…Anh còn chưa đồng ý, em định chia tay với ai đây?” Nhạc Phong hung hăng nắm cằm nàng, dần dần tăng thêm lực làm nàng đau, trong nháy mắt đôi mắt đã ươn ướt. “Anh đối với em không tốt sao? Anh đã yêu em, nhìn xem, em đáp trả anh thế nào? Nói tôi biết, tối qua cô đã hầu hạ chu đáo người đàn ông đó phải không? Cô có biết hắn ta chính là “gà đẻ trứng vàng” của tôi không hả?”

Hàm dưới của nàng đau đớn khôn xiết. Nàng có cảm giác như mình đang ở Địa Ngục.

“Thả tôi ra…Buông ra!” Nàng kịch liệt giãy dụa, hệt như một đáo hoa bách hợp yếu ớt bị một lực đạo hung ác tàn phá. “Nhạc Phong, anh cút đi cho tôi! Cút đi càng xa càng tốt! Tôi hận anh…”

Nhìn khóe mắt nàng trào lệ, trong lòng Nhạc Phong cũng trỗi lên đau xót. Nghĩ đến hình ảnh tối qua nàng giãy giụa trên giường gã đàn ông đó, có phải cũng giống dáng điệu đau thương của nàng lúc này? Dánh điệu này đúng là có thể kích thích dục tính của người khác…

“Hận tôi?” Nhạc Phong thấp giọng cười, cánh tay như sắt thép bao vây lấy nàng. “Hi Hi…tôi cũng rất hận cô…Tôi cũng đã yêu thương cô, cô muốn gì tôi đều đáp ứng cho cô, cô không muốn kết hôn tôi cũng nhân nhượng chiều theo ý cô. Thế nhưng cô cho tôi được cái gì nào? Hi Hi, ngay cả sự trung thành cô cũng không cho tôi…”

Nhạc Phong cười như điên như dại, đôi mắt lộ vẻ khát máu cuồng bạo, bóp lấy gáy nàng, buộc nàng phải ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lệ nhìn hắn, gằn từng chữ: “Thân thể cô rõ ràng là đã dơ bẩn, lại còn cố làm ra vẻ thuần khiết đoan trang, so với kĩ nữ còn đê tiện hơn nhiều…”

Chương 15: Xé nát tình yêu của hắn

Nghe đoạn hội thoại, cả người Lâm Hi Hi như bị sét đánh ngang tai!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời trắng bệch, hai hàng nước mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nhạc Phong, nhìn người đàn ông nàng đã từng yêu, người đã nói những lời dơ bẩn nhục mạ nàng, lòng nàng trào dâng nỗi khiếp sợ cùng đau đớn!

Hắn biết rồi sao?

______ Việc đó, hắn chính là đã biết rồi?!

“Em run ư?” Nhạc Phong cúi đầu, hơi thở rời rạc của hắn, nhìn nàng hết sức thương yêu, “Hi Hi, tôi yêu em như vậy, em sao lại lừa dối tôi làm ra chuyện đê tiện này?”

“Em biết vì sao tôi tìm đến Kiều Nhan không? Cô ta còn sạch sẽ hơn em, chí ít lần đầu tiên của cô ấy là cho tôi, bất kể tôi đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy vẫn bằng lòng làm bạn cùng giường của tôi … Hi Hi, em làm được sao?”

Những lời này giống như luồng khí độc thổi vào lỗ tai nàng, toàn thân Lâm Hi Hi kích động run rẩy.

“Đừng nói nữa… tôi xin anh đừng nói nữa!!” Nàng bịt tai lại, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

Chuyện xảy ra hai năm trước kia, nàng đã cố hết sức che lấp!

Đêm hôm đó nàng suýt nữa đã bị hủy diệt, nàng sớm biết hậu quả của chuyện đó là hết sức nghiêm trọng! Không phải là nàng cố ý, nàng cũng là bị hại! Tại vì sao… Vì sao hết lần này tới lần khác nàng đều bị người mình yêu hung hăng nhục mạ?

“Em cũng biết em có lỗi với tôi có đúng hay không?” giọng điệu Nhạc Phong chậm lại, hắn ôm nàng, nhìn nàng triều mến. Hắn vén sợi tóc lòa xòa trước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu điềm đạm của nàng, cúi đầu nói nhỏ, “Nếu thấy có lỗi với tôi, vậy thì giúp tôi tiếp một vị khách nhé? Em không nên tỏ vẻ giả bộ có biết không? Hi Hi… Cô biết hôm nay lúc đến công ty, nhận được tờ giấy hủy bỏ hiệp ước mười triệu kia, tôi đã muốn bóp chết cô, cô biết không?”

Đó là vào lúc sáng, Kiều Nhan như người mất hồn bước vào phòng làm việc, thất kinh nói với hắn.

Lúc đó là do tình thế bắt buộc, trong đầu hắn đã có sẵn kế hoạch, mọi thứ cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ còn chờ đến lúc thực hiện mà thôi, thế nhưng trong nháy mắt, Hoa Phong lại hủy bỏ hiệp ước, rủi ro đẩy ngược trở lại phía bọn họ, trong nháy mắt có thể bị phá sản!

Có trời biết, đối với Nhạc thị mà nói, tổn thất là không nhỏ!

Không chỉ về mặt tài chính, ngay cả danh dự cũng bị ảnh hưởng.

Lâm Hi Hi một lần nữa khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong. Người đàn ông này từ đầu đến chân, nàng dường như chưa từng quen biết.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong veo ướt lệ, ánh mắt lại thất thần: “Không phải tôi sai, Nhạc Phong, anh cũng không yêu tôi, tình yêu của anh là tình yêu điên loạn, anh căn bản là không bình thường! Cho dù anh hận tôi, anh cũng không nên xem tôi như gái điếm, đưa cho người khác! Tôi căn bản không phải người như vậy, tôi vì sao không được tìm sự giúp đỡ chứ?”

Một bạt tai giáng mạnh xuống mặt nàng nghe “Bốp!” một tiếng!

Lực tát rất mạnh, Lâm Hi Hi đứng không vững, lùi về phía sau, một cơn đau đớn thê lương truyền đến, lưng nàng đụng vào tấm kính bàn trà trước ghế sofa! Mảnh thủy tinh bén nhọn đâm thật mạnh vào lưng nàng!

“A_____!” “Bịch” có tiếng va đập dữ dội phía sau, hai tay Lâm Hi Hi chống xuống đất, ngửa đầu, hung hăng cắn môi, cố xoa dịu đau đớn kịch liệt từ lưng truyền đến.

Nhạc Phong tức giận cùng cực, sau đó mới giật mình.

Hắn biết rõ nàng vừa rồi đã phải chịu đau đớn thế nào.

Mảnh thủy tinh trên bàn trà vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi… Nhạc Phong bước qua chậm rãi ngồi xuống, nâng khuôn mặt đau đớn, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng của nàng lên, nhìn nàng đau đớn, nhìn nàng run rẩy yếu ớt, hắn phát hiện chính mình lại yêu cái loại cảm giác này.

“Hi Hi, rất đau phải không?” Nhạc Phong ôm lấy nàng, hắn ôm thắt lưng của nàng ép vào trong lòng ngực hắn, nhìn khuôn mặt đau thương, dịu dàng nói nhỏ, “Nếu đau thì nên thông minh nghe lời một chút, tôi còn yêu em, sẽ không có gì thay đổi, tôi vẫn muốn yêu em…”

“Em làm sao vậy? Khóc cái gì? Hả?”

Chương 16: Hi Hi, là em ép tôi

Lâm Hi Hi sít sao cắn môi, một lời cũng không thốt nên, chỉ có thể tùy ý để mặc cho hắn ôm.

Rất đau… thực sự là rất đau….

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không còn chút máu, đau nhức kịch liệt làm cho nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng nói của Nhạc Phong quẩn quanh bên nàng, nàng như bị ma quỷ đưa xuống địa ngục. Động tác của hắn đã không còn nhẹ nhàng nữa, tư thế hiện tại làm cho lưng nàng nhức buốt khôn nguôi!

“Đừng khóc… Hi Hi.. đừng khóc…” Nhạc Phong cúi đầu, hôn lên đôi mắt ướt sũng của nàng.

Lâm Hi HI lúc này chỉ cảm thấy đau lòng và sợ hãi, nàng một tay gắt gao bám vào sofa, miễng cưỡng chống đỡ thân thể, nàng nhớ đã để điện thoại trong góc sofa, nàng muốn cầu cứu, nàng không muốn ở cùng hắn nữa!

“Em muốn đền bù cho tôi thế nào đây?” Cảm thấy nàng trở nên bình thường , Nhạc Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, “Hi Hi, tôi phấn đấu lâu như vậy mới đạt đến vị trí như ngày hôm nay, em lại làm hỏng hiệp ức với Hoa Phong, cũng là gián tiếp hại tôi… Em muốn đền bù tôi như thế nào đây?”

Tay hắn nắm lấy thắt lưng của nàng, đau nhức làm Lâm Hi Hi run rẩy. Chất lỏng ấm áp từ lưng nàng chảy xuôi xuống, Lâm Hi Hi biết đó là máu. Nàng mở mắt nhìn Nhạc Phong, trong mắt hắn lộ rõ sự lạnh lùng, nàng thật sự không biết, khuôn mặt ấy có đúng là còn yêu nàng hay không!

Má nàng bị hắn đánh nóng rát đau nhức.

Lâm Hi Hi lắc đầu, kiềm chế cảm xúc chua xót khổ sở cùng tuyệt vọng: “Đó không phải là lỗi của tôi, tôi không cần phải trả tiền cho sự tuyệt tình của anh, anh cũng không có quyền bắt tôi đưa tới đưa lui! Nhạc Phong, anh tự làm tự chịu đi!”

Trong nháy mắt khi tay hắn hung hăng hạ xuống , nàng đối với hắn một chút tình cảm cũng đã không còn!

Vẻ mặt của Nhạc Phong cũng dịu xuống, rồi trở nên tái nhợt, hắn chậm rãi đứng dậy.

Tay hắn chậm rãi bao trùm hết toàn bộ đôi mắt trong veo của nàng, Lâm Hi Hi ngăn tay hắn lại nhưng bị hắn đè chặt, môi hắn rơi xuống môi nàng, trêu chọc, thưởng thức.

“Hi Hi, đây là em ép tôi…”

Lâm Hi Hi bị che hai mắt, nghe được tiếng nói nhỏ và hơi thở mong manh của Nhạc Phong.

Tiếp đó nhà trọ của nàng tràn ngập tiếng kêu đau nhức thảm thương!

Cùng lúc ấy tại khách sạn, Tần Dịch Dương cùng các nhà đầu tư đang thương thảo.

Tiếng Anh của Tần Dịch Dương lưu loát trôi chảy khiến đối tác tán tụng không ngớt, cười cởi mởi, liên tục cụng ly.

Chín chắn, điềm tĩnh, thản nhiên không hấp tấp. Người đàn ông tuấn tú trước mắt làm cho họ có ấn tượng không chê vào đâu được, người Mỹ mắt xanh cúi đầu nói nhỏ, ông ta đang cùng Nguyễn Húc đàm phán về vấn đề lợi nhuận và phân phối.

Con mắt đào hoa của Nguyễn Húc lại cười, nhìn về phía Tần Dịch Dương, chờ phản ứng của hắn.

Ngón tay thon dài cầm khăn tay, khẽ lau khóe miệng, Tần Dịch Dương thản nhiên dùng tiếng Trung đáp lại: “Khi dùng bữa không nói chuyện công việc.”

Lấy lui làm tiến, Nguyễn Húc gật đầu, lịch sự cười hòa hảo với đối phương biểu đạt ý tứ.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .